10:24 PM Cô có vẽ đã đi xa rồi nhỉ! | |
"Hãy mở rộng tâm hồn để đón nhận hạnh phúc bình dị xung quanh mình" - Khuyết danh Tôi quyết định đăng ký tham gia cuộc thi chạy bộ quyên góp giúp đở những bệnh nhân bị ung thư. Kể từ đó, mỗi sáng, tôi thường thức dậy sớm để tập chạy. Có lúc, tôi dường như muốn bỏ cuộc vì với thời gian tập chạy đó, tôi có thể dành để ngũ thêm một chút nữa hay tranh thủ chuẩn bị một số việc trước khi đi làm. Phải quyết tâm lắm, tôi mới có thể tiếp tục luyện tập. Mặc khác, chạy bộ cũng giúp tôi có sức khoẻ tốt và tinh thần thoải mái để bắt đầu một ngày làm việc mới. Hôm nay, theo thói quen, mỗi khi tập chạy, tôi lại mang theo chiếc máy nghe nhạc bỏ túi để nghe những bài nhạc mà mình yêu thích. Bên ngoài, trời vẫn còn đầy sương và se se lạnh. Tôi hít một hơi dài và bắt đầu khởi động. Tiếng nhạc nhẹ nhàng giúp tôi càng hưng phấn hơn. Chạy được một khoảng khá xa, tôi thấy một ông lão trông rất khoẻ khoắn và phúc hậu đang đi bộ phía trước. Đến bên ông, tôi khẻ chào ông. Ông vui vẻ bắt chuyện : - Chà, cô có vẽ ... đi xa rồi hén ! Tôi vui vẻ đáp lại : - Dạ ! Đúng đấy ạ. Cháu đã chạy được một quảng đường xa rồi ạ. Nụ cười của ông khiến tôi cảm thấy ấm áp và thân quen, mặc dù đây là lần đầu tiên, chúng tôi gặp nhau. Dần dần, câu chuyện giữa chúng tôi trở nên cởi mở hơn và ông bắt đầu tâm sự : - Cô à biết không. Hồi năm mà tôi 35 tuổi, tôi mắc một căn bệnh khá nặng. Bác sĩ khuyên tôi là phải đi bộ mỗi sáng để tôi được khoẻ hơn. Ông gòng cánh tay lên, nói một cách tự hào : - Nè cô coi hén, tôi còn khoẻ lắm à nghen. Từ đó tới nay, không có một buổi sáng nào mà tôi không đi bộ hết. - Dạ đúng đó bác. Đi bộ rất tốt cho sức khoẻ. - Tôi nói mà chợt thấy xấu hổ bởi vì tôi mới chạy bộ được có ít ngày thôi. Ông lão tiếp tục câu chuyện : - Sau mỗi lần chạy bộ như vậy, tôi bảo với vợ tôi là "Hôm nay, tôi rất hạnh phúc vì được có bà ở bên cạnh, được cùng ăn sáng với bà mỗi ngày". Ông mĩm cười nhìn tôi : - Cô cũng vậy đó, cô hãy nói với chồng cô là cô tập chạy là vì anh ấy, rằng cô muốn được khoẻ mạnh để được ở bên cạnh anh mỗi ngày. Lời khuyên chân tình của ông làm tôi chợt nghĩ tới câu nói vô tình ban đầu khi mới gặp ông "Có vẽ cô đã đi xa rồi nhỉ !". Câu nói của ông hình như là còn mang một ý nghĩa gì nữa. Tôi giật mình nhìn lại cuộc sống những năm gần đây. Quả thật tôi ngày càng xa dần những người thân của mình, xa dần bạn bè. Công việc ngập đầu và những nỗi lo toan của cuộc sống cùng căn bệnh ung thư đã khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Đã lâu rồi, tôi không còn nghĩ tới việc chăm sóc bản thân, tới việc đón nhận những hạnh phúc bình dị quanh mình. Nghĩ tới những điều này, trong tôi bừng lên một nghị lực. Tôi chợt thấy mình tràn đầy sức mạnh và niềm tin. Tôi quyết tâm sẽ tập chạy mỗi ngày, sẽ vượt qua những ca phẩu thuật, những đợt hoá trị, xạ trị sắp tới để được sống, và cảm nhận trọn vẹn cuộc sống tươi đẹp này, để được ở bên cạnh những người thân yêu của mình. Và khi về tới nhà, tôi sẽ nói với chồng tôi là :"Tôi hạnh phúc biết chừng nào khi được ở bên cạnh anh" Nguồn: Sưu Tầm | |
|
Total comments: 0 | |